Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha
Phan_10
-Anh…anh xin lỗi.
-Xin lỗi,,, Xin Lỗi …...không ngờ con ttrai các người đều ĐÊ TIỆN như vậy? chỉ biết đến những chuyện này
Phương Linh ôm mặt khóc, cô rất đau, trái tim cô thật sự rất đau, người cô yêu lại bỏ rơi cô đi theo người khác. Còn mất đi thứ quý nhất của người con gái , với một thằng con trai không phải người mình yêu.Có lỗi đau nào băng nỗi đau này không.,
-Anh…anh thật sự xin lỗi? em hãy tha thứ cho anh?
-tha thứ? anh nghĩ tôi có thể tha thứ cho anh?
Phương Linh mãi vẫn không ngừng khóc nước mắt khoông kiềm chế được mà rơi xuống, Trọng Thiên đau lòng không biết phải làm sao, chỉ biết ôm lấy Phương Linh.
-bỏ tôi ra đồ ĐÊ TIỆN
Trọng Thiên ôm chặt lấy Phương Linh không buông cho dù Phương Linh đánh anh như thế nào.
-Anh thật sự xin lỗi mà? Anh Yêu em Phương Linh à? Vì yêu em nên anh đã không kiềm chế được tình cảm của mình nên mới làm chuyện đó với em. Anh không cần biết em yêu ai, hãy để anh được bên cạnh chăm sóc em, cho em hạnh phúc.
Phương Linh ngừng khóc, trái tim có chút xao xuyến rung động,Cô cũng không biết tình cảm của mình giờ là thế nào nữa? mọi chuyện đã đi quá tầm kiểm soát .
Thấy Phương Linh không có động tĩnh gì, Trọng thiên cười hạnh phúc thì thầm bên tay Phương linh.
-Đêm qua…. Em rất tuyệt
-AAAAAAAAAAAAAAAAAA
Nói rồi Trọng Thiên phi thẳng vào phòng tắm để Phương Linh la hét quăng đồ đạt Rầm Rầm.
Mọi thứ cứ vẫn diễn ra, ai cũng tìm được hạnh phúc thuộc về mình, Có phải em cũng thế cũng sẽ hạnh phúc bên anh hay chỉ là thoáng qua rồi vô tình làm nhau đau.
Người yêu ơi em làm gì sai để anh phải dừng lại
Hay vì bên cạnh anh nay đã có 1 người con gái
Nhiều khi em quên mất bản thân em là ai
Giờ buông tay hay giữ chân anh lại.
Chương 37
-*Có người nói với em rằng,hạnh phúc không vĩnh viễn.Khi có được anh,em nghĩ điều đó là vô nghĩa.Cho đến tận bây giờ,em đã hiểu '' HẠNH PHÚC ĐÂU CÓ NHƯ TA MONG ĐỢI '' ( :
* Nếu như một ngày nào đó em buông tay,thì anh có giữ em không?
*Hay anh sẽ tự khắc buông tay em và nói câu:" chúc em hạnh phúc"
-gì chứ mày gặp Gia Tuấn ư?
Thả Anh mới nghe nó kể gặp Gia Tuấn hôm qua, nhỏ kích động chồm lên bàn nó, cứ như muốn nhào tới bóp cổ nó vậy.
-Mày làm gì gớm vậy?
-Thế anh ấy giờ ở? Khỏe không? Sao bao năm qua không liên lạc với tụi mình?
-Ơ……. Mày đi mà hỏi anh ấy? sao tao biết được
-Vậy hôm qua mày với anh Gia Tuấn nói cái quần gì?
Nó nhớ lại hôm qua mà tủm tỉm cười, giờ muốn gặp Gia Tuấn để ôn lại chuyện lúc nhỏ, hỏi thăm anh ấy sống ở đâu để dễ liên lạc, mà cũng không biết hôm qua nó làm cái giống gì mà sao không hỏi địa chỉ ta. Không biết làm sao để gặp lại Gia Tuấn đây.
-Có nói gì đâu?
-Phải không? Hay mày đòi lấy anh ấy? Nên anh ấy sợ quá bỏ chạy rồi?
-Lấy cái đầu heo mày? Làm gì có
-Tao nhìn thấu tim mày rồi nha?
-Thấu cái quần.
Nó chưởi Thảo Anh như con không đẻ
-Quần gì?
Hắn và Minh Quân bước vào, nghe tụi nó nói gì mà cái quần quần gì gì đó. Hắn nhìn vk yêu mà nhớ đến chuyện hôm qua.
-Zk chó? Thằng hôm qua là thằng nào?
-Khổ quá đã bảo không có mà?
Nó gân cổ lên cải với hắn, mà hắn làm cái gì mà dai như đĩa ấy có mỗi một chuyện hỏi hoài từ đêm qua tới bây giờ.
-Em đi ngoại tình bị bắt dính à?
Minh Quân nói một câu chóng ván mặt mài.
-Với Gia Tuấn đấy hả?
Thảo Anh hỏi câu nó muốn nhét nguyên cái bong bảng vào mồm cái đứa già chuyện như Thảo Anh.
-Em gặp Gia Tuấn à?
Minh Quân bỡ ngỡ.
@#$$$$#@@@@@@@@@$.....................
Tụi nó nói rồi cãi, cãi rồi chưởi nhau tá lả, hắn vát nguyên cái mặt mâm nhìn nó nghiến răng phán” Cho em 5 phút đem đồ ăn lên sân thượng nếu chậm một giây, anh cắt cổ lột da em” vì lời nói mang tính đe dọa hết sức có giá trị của hắn mà nó hậm hực tuân lệnh vâng lời đi ngay.
Trên Sân thượng hắn đang đứng thưởng thức cơn gió đùa tóc mình. Hít thở một không khí trong lanh và chờ nó mua đồ ăn đem lên.
Bỗng một cách tay ôm hắn từ phía sau, hắn tưởng nó lên ngã người tựa vào người phía sau.
-Vợ! trễ 1 phút 45 giây, phạt vợ mới được?
-……………
Không tiếng đáp trả.
-Chồng muốn được mãi cùng vợ như thế này.
-Em cũng muốn mãi mãi như vậy?
Hắn nghe được giọng người đang ôm hắn không phải nó mà là Ngọc Mai thì rở tay cô ra.
-Đừng bỏ ra… hãy cho em ôm anh một lúc.
-Ngọc Mai, bỏ anh ra.
-Không, em không bỏ ra. Dù là em gái em cũng muốn là em gái yêu anh trai.
Hắn nhắm đôi mắt lại từ từ thở nhẹ để có thể cảm thấy thoải mái với cuộc sống vô vàng thay đổi này
-Xin lỗi , anh không còn yêu em nữa. Chúng ta không thể.
Hắn cố rở bàn tay Ngọc Mai ra khỏi người mình, rồi xoay người lại, mặt đối mặt với cô.
-Em không tin anh đã quên em.
-……..
Hắn không trả lời mà cứ nhìn Ngọc Mai.
-Em biết mình sai khi bỏ rơi anh, nhưng không phải em đã trở về rồi sao, mình làm lại từ đầu nha anh, em biết anh vẫn còn yêu em mà đúng không?
- Lúc trước có lẽ anh vẫn còn yêu em, nhưng giờ trong cuộc sống của anh chỉ có mỗi một người đó không phải là em. Chúng ta đã kết thúc rồi, kết thúc từ 2 năm trước.
- Anh yêu Bảo Ngọc thật sự.
-Đúng, nhờ có cô ấy anh mới biết được con người thật sự của mình, anh rát yêu cô ấy.
-Em không tin anh không còn chút tình cảm nào với em, có lẽ anh chr xem cô ta là kẻ thay thế thôi? Anh còn yêu em mà đúng không?
-Anh yêu Bảo Ngọc và đó là sự thật.
-Em không tin? Em sẽ chứng minh cho anh thấy,,,,, anh chỉ yêu mình em thôi.
Ngọc Mai ôm lấy hắn,đặt nen môi hắn một nụ hôn sâu, hắn lúc đầu cũng đẩy Ngọc Mai ra nhưng không được nên đành để cô tự biên tự diễn mà không đáp trả nụ hôn của cô.
Nó vui vẻ mang thức ăn lên thì thấy cảnh tượng không đáng thấy, nước mắt nó không tự chủ rơi xuống.
“Bịch” đống đồ ăn rời khỏi tay nó chạm xuống đất, hắn nghe thấy tiếng động liền đẩy mạnh Ngọc Mai ra.
-Bảo Ngọc…Bảo Ngọc.. nghe anh nói đã.
Hắn đuổi theo nó, còn Ngọc Mai thì nở nụ cười chiến thắng. Cô không tin tình cảm trong hai năm mà hắn có thể quên được. Dù cô không có được hắn. Không có được hạnh phúc thì cô cũng đường hòng có được, Cô sẽ không bao giờ để yêu cho hắn và nó hạnh phúc bên cạnh nhau.
-Bỏ tay tôi ra?
Nó cố kìm nén để không cho hắn cái tát, cái tát được gọi là kết thúc lúc này.
-Nghe anh nói……anh và Ngọc Mai………
-Không cần nói gì cả? Tôi đã quá mệt mỏi, có lẻ tôi chỉ là người thay thế, cô ta mới chính là người anh yêu? Tôi chỉ là con ngốc khi đã tự tiện bước vào cuộc sống của anh để anh đùa giỡn thế này? Buông tay và dừng lại có thể sẽ tốt hơn.
Nó chạy đi với nước mắt của trái tim, hắn thả lỏng đôi bàn tay nó ra, mất mát và cuối cùng mọi chuyện đã xảy ra. Có phải ở bên hắn nó đau đến thế không? Mọi thứ đã chấm hết hoàn toàn, xóa sạch đi những bước chân nó từng đặt vào cuộc sống của hắn.
Chương 38
Lặng nhìn em hạnh phúc bên ai không phải là anh
Đành gạt đi nước mắt mong sao em được hạnh phúc
Anh vẫn không thể quên được anh cứ cố chấp đi tìm
Tìm lại nơi hai ta từng chung bước
Lặng nhìn em hạnh phúc bên ai không phải là anh
Phải tập quên cuộc sống mà ngày xưa em dành cho anh
Anh sẽ cố gắng đứng dậy tìm quên hạnh phúc bên người
Để ngày mai anh còn phải bước tiếp
Nó chạy đi với nước mắt tràn trề, cả ông trời cũng cảm động mà rơi lệ, nước mắt hòa vào nước mưa rơi xuống, có lẽ khóc trong mưa thế này sẽ không ai nhìn thấy được nó yếu đuối thế nào. sự đau đớn, thất vọng bao lấy nó, nó thật sự đã rụt ngã bởi những thứ quá đổi bé nhỏ trong cuộc sống này. Buông tay có lẽ đối với nó sẽ tốt hơn,xa nó có lẽ hắn sẽ thật sự hạnh phúc.
-Hắn làm em đau.?
Gia tuấn cùng nó sụp đỗ trong mưa, anh ôm lấy nó, cho nó bờ vai để dựa dẫm, anh biết và điều tra được những chuyện mà cuộc sống này quá phủ phàng, quá đổi trùng hợp.
Nó thút thít ôm chầm lấy Gia Tuấn mà khóc, nó rất đau chỉ biết rào thét trong cơn mưa để mưa xóa đi những kí ức không tốt, để lúc trời sáng lên mọi thứ sẽ lại bắt đầu điểm khởi đầu.
Hắn đứng phía sau cách nó mấy bước chân, lẳng lặng nhìn nó bên người khác, tim hắn nhói đau, hắn mong sau người cho nó bờ vai bây giờ là mình chứ không phải một người khác. Mưa tuôn rơi, rào thét lên thân thể hắn, ồn ào lả rả hòa vào thứ mặn mặn đang rơi trên đôi má trắng mịn của hắn, hắn tự trách bản thân mình, có phải bên hắn nó không có hạnh phúc, hắn làm nó đau khổ lắm sao? Tại sao hắn không lại bước lại bên nó cho nó sự ấm áp trong vòng tay hắn mà phải đứng từ xa để nhìn nó đang trong vòng tay người khác. Buông tay thật sự tốt chăng?
Anh cũng biết yêu và biết đau buồn mà
Anh cũng như bao người thôi
Anh cũng mong anh tan nát tim anh
Khi em rời xa nơi anh
Em biết anh yêu em đến thế nào mà
Em vẫn ra đi vậy sao
Nếu cơn đau này em phải mang
Em sẽ hiểu được trong anh như thế nào
Hai tuần, đúng hai tuần nó và hắn bất đầu cuộc sống mới mà không có nhau, ai cũng đau và thời gian làm nỗi đau ấy trai dần qua từng ngày, làm sự hiểu lầm ngày càng lớn lên. Hai đứa nó mới chia tay cả trường đã láo loạn hết lên, tin đồn đi khắp nơi, chả biết tại sao lại vậy. có lẽ là do Ngọc Mai chứ không ai hết. Tụi con gái trong trường biết hắn li thân liền nhào vào kiếm ăn nhưng lúc nào cũng bị Thảo Anh , Phương Linh đá bay ra khỏi từ điển của hắn.
Trường nó hôm nay có một chuyến du lịch do công ty nào đó tài trợ, nó và hắn mỗi người ngồi một góc xe, không ai quan tâm ai. Ngọc Mai thấy vậy rất thỏa mãn trong lòng, ôm túi ngồi cạnh hắn, không bao lâu thì mấy lũ sâu bọ trong trường người chen kẻ lấn, người xô kẻ đẩy, dành nhau để được ngồi cùng hắn, Ngọc Mai làm không lại đám ruồi bu này ,đành hậm hực bỏ ra chỗ khác ngồi. Hắn rất nhứt óc với lũ ăn không ngồi rồi này lắm nhưng không tài nào làm tụi này bấm nút biến được, hắn tự trách sao trời cho hắn đẹp vậy làm gì? giờ phải chịu khổ thế này? Hắn thật sự muốn chạy lại chỗ nó ngồi ,nắm lấy tay nó hô lớn cho lũ hám trai này biết” Vợ tôi đây” nhưng giờ mọi chuyện đã thay đổi rồi, đời mà ai hay được chữ ngờ. Mới ngày nào bên nhau, yêu nhau say đắm lại có lúc xa cách như thế này, tự làm nhau phải đau.
Nó nhìn cảnh hắn bị mấy con nhỏ hám trai bao lấy, không biết nên vui hay buồn nữa, mớ suy nghĩ cứ đánh nhau tùm lum.
“ Há,,há cho hắn bị mấy con voi ấy đè chết luôn?........... sao lại không lên tiếng chứ , bộ thích người ta bao lấy vậy ư? ……. Hơ hơ… sao mình phải buồn chứ, mình lên vui mới đũng chứ?’’’’’’
Nó bối rối bức tóc , tự cốc đầu mình cho tỉnh lại, chuyện của hắn chả liên quan gì nó hết nên không cần thiết để ý hay quan tâm hết.
-BẤM NÚT BIẾN HẾT CHO TÔI?
Âm lượng của hắn cũng không vừa, hét đến nỗi tụi sâu bọ hám trai đó phải dẹt thành hai hàng ngang bịch tay nhăn mặt sợ hãi. Hắn hậm hực bước xuống xe của trường, vát chiếc BWM đen mui trần đi riêng. Nó nhìn tấm lưng cao cao của hắn mà muốn nhào tới ôm lấy, nhưng mọi thứ đã kết thúc rồi nó phải tập sống không có hắn mỗi ngày thôi.
Đang buồn thúi ruột gan phèo phổ thì bàn tay nó bỗng ấm ấm lạ thương, vừa ngu ngu ngơ ngơ ngoảnh cái mặt nhìn lên tìm thủ phạm đã thấy Gia Tuấn nở nụ cười chết người, mà nó không chút cảm sắc, nếu là người khác đã lăn ra chết rồi có lẽ ở cạnh hắn lâu quá nó bị nhiễm sự lạnh lùng từ hắn.
-Em vẫn ổn chứ?
Gia Tuấn lo lắng xoa xoa đầu, rồi lại rờ trán , sợ nó bị bệnh vì khóc dưới mưa hôm trước.
-Em không sao đâu , anh đừng lo? Mà sao anh ở đây, anh đâu phải học sinh trường em?
Nó nở nụ cười cố tỏ vẻ mình không có gì, mình rất ổn nhưng làm sao nó dấu được những cảm xúc trước mặt Gia Tuấn được vì Gia tuấn quá hiểu nó mà. Gia Tuấn còn nhớ lúc nhỏ nó bị ngã, anh hỏi thì nó bảo ổn và cười một cách ngố như bậy giờ nhưng lúc đó thật sự nó không ổn tí nào, giờ còn nguyên vết xẹo trên đầu gối đấy.
-Anh là người tài trợ chuyến đi này mà?
-Anh hả? công ty ấy của anh?
-Ừ? Em có muốn về làm phu nhân của công ty anh không?
Gia Tuấn chọc nó.
-Thôi đi? Em nào dám tranh với mấy em chân dài bên anh? Em ngàn lần không dám đâu
Nó và Gia Tuấn trên xe cười nói hết sức vui vẻ, mấy đứa phía sai nhìn thấy thấy xì xào nói này nọ, nói nó lẳng lơ mói chia tay với Thiên Kỳ đã đi cua anh khác, nói cô đồ đàn bà không biết tự trọng,,,,,,
Ngọc Mai hết sức bất ngờ khì Gia Tuấn có mặt trên chuyến đi của trường cô, càng chóng váng hơn là nó lại quen Gia Tuấn mà lại thân thiết như vậy? Ngọc Mai thấy mình đã quá xem thường nó.
Trời dịu dàng phớt những tia nắng ấm cho muôn loại, tạo sức sống căng tròn cho cây cỏ, làm tinh hoa nhè nhẹ tỏa mùi hương thơm đông đầy. Ai nấy trên xe đều ngồi nhìn ngắm khung cảnh chuyến đi, nó nói chuyện với Gia Tuấn một hồi thì ngủ quên nên ngã đầu vào vai Gia Tuấn ngủ lúc nào không hay. Gia Tuấn chỉ mĩm cười nhìn nó rồi bắt gặp ánh mắt Ngọc Mai phía sau nhìn chằm chằm Gia Tuấn quay xuống nở nụ cười đểu rồi liếc xéo cô. Gia Tuấn cũng thầm cảm ơn Ngọc Mia nếu không vì tìm cô thì anh đâu được gặp lại nó tình yêu bé nhỏ ngày nào của anh, dù đó đã là quá khứ lúc nhỏ nhưng vẫn mãi đong đầy trong lòng anh.
Ánh sáng phớt nhẹ qua con người đang giận giữ phía sau, hắn láy chiếc xe BWM phía sau nhìn thấy nó bên cạnh ai đó mà ngủ ngon lành, sự ghen tị nơi thâm thẩm tim hắn rào thét, cơn thịnh lộ dân trào, phải chăng nó chỉ đơn giản là vậy, giống như bao người khác xem tình cảm của hắn như trò đùa, hắn cũng biết đau buồn vậy? nhìn nó hạnh phúc tựa vào vai ai đó hắn thấy rất đau tại soa người đó không phải hắn. Hắn gồ ra chạy đi đuổi theo luồng gió không điểm dừng bên cạnh.
Thảo Anh, Phương Linh cùng Minh Quan Trọng Thiên dù biết nó và hắn không ổn, dù đã dùng hết cách đê hai người họ trở lại như trước ,mọi kế hoạnh đề thất bại chỉ vì lý do nó và hắn quá cứng đầu khó bảo, nên chỉ biết cầu mong mọi chuyện sẽ êm đềm.
๖ۣۜNghiện rồi
- Nghiện cái sự quan tâm đó
- Nghiện cái giọng nói ấy
- Nghiện tất cả những gì mà ai đó
mang lại
Mưa cần Nắng – Để thấy được
Cầu Vồng
- Còn Anh cần em Để thấy được màu
hồng của Hạnh Phúc
- Anh ko cần 1 tình yêu hoàn mỹ như cổ tích
- Anh chỉ cần hạnh phúc ngọt ngào
của hiện tại.
Chương 39
Kìm nén đau thương e nhường a hp
Kìm nén cảm xúc e gục ngã phía sau
Chuyến đi du lịch mà Gia Tuấn tổ chứa cho trường nó là mọt nơi rất êm đèm yên tĩnh, nơi đại dương chứa đầy niềm vui. Khoảng sập tối là xe đã bắt đầu đến đích, ai cũng mệt mỏi tìm khách sạn để nghĩ ngơi và đi dạo đêm trên bãi biển yên bình này.
Nó lang thang xảy bước trên cát nơi sóng khẻ kêu lên tiếng vỗ dịu dàng, đến nơi đây khi được chạm trái tim mình vào biển, nó thấy lòng nhẹ nhỏm hơn, vui tươi hơn nhiều. Vừa ngắm nhìn mặt trăng sáng nơi xa xa, thì nó thấy hắn, hắn cũng giống nó tìm đến biển cả, để làm dịu trái tim mình. Hia đôi mắt trong đêm vội chạm nhau, tiếng sóng vỗ dạt vào bờ càng râm ra rỏ hơn.
1s
2s
3s………
Hai người vội lướt qua nhau, phải đã kết thúc thì đừng có khái niệm níu kéo. Nhưng hắn lại vội nắm lấy đôi tay lạnh lẻo của nó vì về đêm nơi đây rất lạnh.
-Anh…….
-Buông tay rồi thì đừng cố gắng níu kéo.
Nó vội rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của hắn dù không muốn.
Hắn ôm lấy nó như tìm về khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, cát bụi, sóng biển cả gió hiu hắt cũng lặng im ngừng thở để tạo cho hắn và nó khoảng không gian riêng tư.
Đời mà đều rất phù phàng, nó từ từ rời tay hắn bởi một lục kéo của Gia Tuấn phía sao, hắn nhìn nó bị Gia Tuấn ôm vào lòng, nấm đấm bất đầu thành vầng hiện lên.
-Anh làm gì vậy hả?
Hắn tức giận quát
-Anh đã làm tổn thương cô ấy thế là quá đủ? Tôi sẽ bảo vệ cô ấy?
Gia Tuấn ôm chặt lấy nó. Sợ hắn cướp mất vậy
“BỐP” hắn nhào tới tặng cú đấm vào khuôn mặt trắng mị đẹp đẻ của Gia Tuấn, Gia Tuấn cũng kháng cự lại.
-anh tưởng anh là ai chứ?
“Rầm rầm”” Hắn ngã xuống cát, nơi khóe miệng có vài vệt đỏ. Hắn và Gia Tuấn như hai con trâu đang hút nhau không ai chịu nhường ai .
-HAI NGƯỜI THÔI ĐI?
Nó quát mà chẳng có tí tẹo nào giá trị để hắn và Gia Tuấn ngừng đi việc đổ máu này.
Minh Quân, cùng bọn nó chạy đến ngăn hắn và gia Tuấn lại, Trọng Thiên ôm lấy anh hai mình, Minh Quân đứng giữa hai con trâu sung sức đang trinh chiến như là một trọng tài vậy?
-Hai người có gì thì nói, đâu cần dùng đến bạo lực vậy?
Minh Quân hết nhìn hắn rồi ngoái đầu nhìn Gia Tuấn. Dù gì thì một bên ;là người bạn thân của anh, một bên là người anh kết nghĩa lúc nhỏ, anh không biết phải binh vực ai cho đúng.
-Ừ,, đừng có vì những chuyện nhỏ nhặt này mà phải tàn sát lẫn nhau chứ?
Trọng Thiên nói y như trong phim kiếm hiệp vậy bầy đặt tàn với chả sát.
Gia Tuấn không nói gì cả lôi nó đi trên bãi cát trước bao nhiêu con mắt của tụi nó, Nó không kháng cự cũng không ý kiến mà đi theo Gia Tuấn.
-Bảo Ngọc……
Phương Linh và Thảo Anh réo nó.
Nhưng bây giờ nó chẳng biết điều gì, chỉ lặng lẻ bước về phía trước để không quay lại nhìn những gì đã diễn ra.
Nó thở dài não lề tìm một tảng đá ngoài biển nơi sóng vô mạnh nhất mà ngồi xuống, trong đêm tối một thứ mặn mặn ở khóe mắt từ từ rơi trên đôi má trắng hồng của nó, nó vội gạt đi những giọt nước mặt đáng ghét đó mà nhìn xa xâm ngoài biển ,nơi bóng tối vẫn ngự trị. Gió biển lạnh giá không ngừng thổi, sóng từ biển mạnh mẽ vỗ vào bờ tạo thành những đợt âm thanh trầm lắng. hắn cũng giống như cơn sóng ngoài biển này, vội vã dập diều vào bãi cát nơi đất liền, rồi vội vàng âm thầm rời xa.
-Ngoài này lạnh lắm, đi vào đi?
Gia Tuấn đứng nhắm mắt thưởng thức màng đêm tuyệt yên tĩnh ở đây, thật sự không một nơi nào mà làm con người thư thản như nơi này cả
-Anh vào đi, em muốn yên tĩnh một mình?
Nó nhìn Gia Tuấn cười, tỏ vẻ rất ổn, Gia Tuấn lắc đầu nhìn nó, choàng cho nó chiếc áo khoác ngoài của mình rồi sải chân bước đi trên biển, để nó một mình cô đơn trên tảng đá.
Nó nghĩ rất nhiều điều về nhũng ngày này, nó rất nhớ hắn, nhớ vòng tay, bộ ngực săn chắc mà nó vẫn thường vùi vào để cảm thấy an toàn, ấm áp.
-Mày diễn rất tài Bảo Ngọc à? Thật không thể xem thường được mà.
Tiếng Ngọc Mai vang vọng bên tai nó, nó lấy lại vẻ mặt thường ngày mà quay lại, dù rất mệt mỏi.
-Cảm ơn đã quá khen, nhưng cũng còn phải học hỏi nhiều ở chị.
Nó nói khéo Ngọc Mai, thật sự cây muốn lặng mà gió cứ thích gây bão nên không thể nhịn được nữa.
-Mày……….. thật quá lợi hại mới chia tay Thiên Kỳ đã đi quyến rũ Gia Tuấn. Mặt mày thật dày đó.
-Chuyện đó của tao, tao đâu cần mày phải bận tâm, giờ Thiên Kỳ là của mày rồi, mày con muốn điều gì ở tao nữa chứ?
-Tao còn chưa thỏa mãn, tao muốn mày không có được hạnh phúc, muốn mày.,,,C………….H………Ế………….T
Nói rồi Ngọc Mai tiện tay đẩy nó xuống biển, tuy nơi này không sâu lắm nhưng sóng rất mạnh mẽ, nó rơi xuống thân người ngập trong nước, nó nhắm mắt từ từ chìm xuống, trong trí óc nó giờ như cuốn phim tua lại, và dừng hẳn ở câu nói” anh sẽ bảo vệ em……. Anh sẽ bảo vệ em……anh sẽ bảo vệ em” sự sống của nó thật sự đã kết thúc ở đây sao? Trong lúc cận kề ở cánh cửa trắng tinh thì một luồng sáng chiếu gọi nó, một giọng nói quen quen.
-Bảo Ngọc em tỉnh lại đi.. Bảo Ngọc
Hắn ướt đẫm người vừa hô hấp vừa gọi nó, nó ho sặt sụa tỉnh lại nhìn khuôn mặt lo lắng của hắn.
-Em không sao, thì tốt rồi?
Hắn ôm lấy nó vào lòng để nó được ấm áp hơn, đã mấy ngày nó đã không được hắn ủ ấp thế này rồi. Nó cười nhẹ rồi đôi mắt ngắm lìm lại, mọi lí trí đều bất đầu u mê trong khoảng tối êm đềm.
-Hạnh phúc có giống thủy tinh không ?
~> Nó thật đẹp..
~> Thật trong sáng..
~> Nhưng rất dễ vỡ..!!!
-Hạnh phúc có giống sao băng không ?
~> Rất đẹp..
~> Rất lung linh..
~> Nhưng chỉ vụt qua.
Chương 40
- Nắng tắt, mưa tan .!
. E lang thang trước gió
. Hạnh phúc nơi đó, có thuộc về E không ?!!
Ban mai đang vội vàng mở mắt đón ngày mới với mùi hương thơm nơi hoang tàn, phải chăng cây không thể thiếu lá, mây là của trời xanh, và em là của anh.. Mọi thứ có thật sự đơn giản mà kết thúc tại đây hay chỉ là sự hòa hợp tạm thời của tạo hóa chớ trêu để ta hạnh phúc rồi cướp mất anh ra khỏi cuộc sống của em mã mãi. Không ai biết trước được điều gì phải không anh? Xa anh đó là nỗi đau ngàn năm ngự trị trái tim em.
Hắn đứng trước chiếc giường trắng tinh kia cùng vị bác sĩ hôm trước cứu Trọng Thiên, khoảng thời gian này hắn thật có duyên hết sức với cái nơi quỷ quái đầy đáng sợ của chết choc, hết lần này đến lần khác đều đến bệnh viện. Vị bác sĩ khám cho nó xong thì quay sang khẽ mĩm cười với hắn. Đây là lần thứ hai ông nở nụ cười bình an, và phải chăng sẽ tốt lành như vậy không?
-Vợ cậu không sao đâu, chỉ vì ở dưới nước quá lâu nên bị cảm thôi.
Hắn đáp trả bằng cái cúi chào tôn trọng, rồi đưa mắt nhìn thân hình bé nhỏ đang nằm trên giường bệnh, nó mới xa hắn không bao lâu đã không thể tự bảo vệ mình, thì làm sao hắn yên tâm để nó xa hắn chứ.
Hắn khẽ đưa đầu xác nó, chím đôi mỗi đỏ mọng kia, hắn nhớ lắm nhớ đôi môi luôn cho hắn nụ hôn ngọt ngào, nhớ lắm hắn dường như đã nghiện rồi. Bất chợt nó mở mắt ra, thấy hắn đang làm chuyện xấu với mình thì nhao mài khó chịu, hắn cảm thấy nó hình như đã tỉnh lại liền lưu luyến rời đôi môi đó.
-Cai đồ BA TRỢN,,, DÊ XÒM… TÔI ĐÁNH CHẾT ĐỒ SAO CHỖI NHƯ ANH.
-ÂY da,, đau anh ,.. em có biết đau không đấy.
-Còn nói nữa,, đánh chết đồ BIẾN THÁI như anh.
-Em đang bệnh đấy nhá? Anh không thèm chấp con heo què như em.
-Gì chứ?.. ÂY DA đau đầu quá.
Nó ôm đầu la. Thật sự rất đau đầu mà nó tại sao lại ở chỗ này với hắn ta? Nó tua lại kí ức.
1s
2s
3s…
Rồi nhìn hắn cười cười trừ.
-Điên rồi à?
-Điên thua anh
Nó chu mỏ chề môi lêu lêu hắn.
-Anh cắn bây giờ
Câu nói ngàn vàng của hắn làm nó ngậm miệng lại không giám chêu hắn nữa nếu không thì mất cái mỏ đẹp đẽ như chơi. hắn chỉ cười nhìn nó rồi ôm chặt lấy.
Cả đêm Gia Tuấn tìm nó mà không thấy đâu, cho đến khi hay tin nó vào viện thì lo lắng chạy đến, cánh của phòng bệnh viện của nó đáng thương rào khóc khi bị Gia Tuấn không thương tiếc đá mạnh. Gia Tuấn vừa thấy nó đã ôm chầm lấy thân người bé nhỏ ngày nào, làm nó đơ toàn tập.
-Anh sao vậy? em chưa chết mà?
-Em có biết anh lo lắng cỡ nào không hã?
Gia Tuấn giận dỗi mắng nó, nó thấy được trong đôi mắt mào tro của anh la cả một sự lo lắng không hề nhẹ, nó rất thương Gia Tuấn, thương anh như một người anh trai dù lúc nhỏ nó rất yêu Gia Tuấn và muốn được làm vợ anh nhưng giờ đây có thể tình cảm đó đã không còn mãnh liệt như trước nữa rồi.
-Em xin lỗi, đã làm anh phải lo lắng
Nó cuối đầu xuống buồn bã, không giám nhẩn mặt nhìn Gia Tuấn
-Em ngốc quá. Sao này đừng đi đâu rời khỏi mắt anh nghe rõ không?
-Biết rồi, biết rồi?
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian